Thành phố buồn, bỗng hoàng hôn buông xuống
· 1 phút để đọc
Thành phố buồn, bỗng hoàng hôn buông xuống
Lê bước chân, bỗng rộn rã thơ ngây
Tôi thương em, biết lời nào tả xiết
Thương đơn phương, nên cảm xúc hoá đời thường
Lặng ngắm em, ngày trời đông giá rét
Trái tim ấm, cũng hoá đá mất rồi
Nhiều lần buông, sao lòng này không dứt
Quyết chí này, một lần mãi mãi xa.