Gió mùa đông bắc thổi về,
Gió mùa đông bắc thổi về,
Mưa phùn phảng phất, hả hê lòng người
Có người khóc, có người cười
Huynh thì hớn hở, Hiền thì hân hoan
Còn Hương héo hắt chẳng bàn
Hưởng m ùi hoa sữa, hóng màn sao kê
Gió mùa đông bắc thổi về,
Mưa phùn phảng phất, hả hê lòng người
Có người khóc, có người cười
Huynh thì hớn hở, Hiền thì hân hoan
Còn Hương héo hắt chẳng bàn
Hưởng m ùi hoa sữa, hóng màn sao kê
Hoa dã quỳ Ba Vì
Cúc họa mi Hà Nội
Thành phố thay màu vội
Mưa tháng 10 rơi rơi.
Mặc áo vào đi em
Có đóa hoa lẻ loi trước cửa
Trong chiếc bình chứa đựng yêu thương
Ai kia vội vàng đi đường khác
Để lại mình một mớ tơ vương.
Người thương cũng hóa thành xa lạ
Anh gặp em một sớm nắng mai
Vương tơ lòng tối nhớ bóng ai
Hai năm trôi biết bao ngây dại
Ngỡ rằng người mộng đã phôi phai
Nào ngờ đâu duyên số ta gặp lại
Yêu nhau thắm thiết không thể cai
Cây vẫn chờ từng ngày của nắng,
Anh vẫn buồn những chiều vắng bóng ai!
Anh vẫn đợi mỗi nụ cười ban mai,
Vẫn tha thiết ngày dài thương nhớ,
Vẫn lo lắng cho ai đời trắc trở,
Vẫn vô hình anh vẫn sợ ngày xa,
Chẳng lãng mạn như là những ngày thu
Nơi yên bình bỗng gập ghềnh bão lũ
Gió to, bão lớn đều có cả
Nước lớn, mưa giông ngập tới nhà
Người xa lạ cũng là người thân
Người ân cần, người thì ủng hộ
AI RỒI CŨNG KHÁC?
Ai rồi cũng khác phải không anh?
Chung thanh xuân để bây giờ lối khác
Ai cũng khác, giá mà em cũng khác
Để đôi lần em có thể quên anh.
Tuổi hai mươi của em là của anh
Ta quen nhau lúc nắng bức trưa hè
Gặp được nhau khi cuối hè chớm thu
Xin tạm biệt ngày đầu đông thu cuối
Cách phương trời xin được gặp lại xuân.
Không ai bên nhau những lúc ta cần